Hạnh phúc với những vật dụng nho nhỏ cho bệnh nhân phong

Anh Phong tươi cười, trò chuyện vui vẻ khi ngắm nghía và “biểu diễn” lại những sản phẩm tự chế của mình dành cho bệnh nhân phong. Niềm vui của một kỹ thuật viên đóng giày tại Khu điều trị bệnh nhân phong Ea Na (xã Đrây Sáp, huyện Krông Ana, Đắk Lắk) chỉ đơn giản là vậy…

160421 benh nhan phong 1

Một số vật dụng mà anh Phong làm cho bệnh nhân.

Là người từng mắc bệnh phong, sau khi được điều trị khỏi bệnh, anh Huỳnh Thanh Phong (huyện Đắk R’lấp, Đắk Nông) quyết định học kỹ thuật đóng giày rồi tình nguyện về trại phong Ea Na và gắn bó với những bệnh nhân nơi đây đã gần 10 năm.

Là một kế toán kiêm kỹ thuật viên đóng giày cho trung tâm, anh Phong bận bịu với nhiều công việc khác nhau, nhưng anh luôn cố gắng hoàn thành tốt mọi việc mà không hề than phiền nửa lời. Trong căn phòng làm việc của anh, trưng bày nhiều chiếc chân giả với hình dạng khác nhau bằng thạch cao và cả những đôi giày da đã hoàn thành trông rất ngộ nghĩnh. Đó là những món quá dành tặng cho những bệnh nhân mà anh đã phải rong ruổi tìm đến tận nhà để đo đạc kích cỡ. Có nhiều đôi anh Phong còn sáng tạo thêm những chi tiết, đường nét đẹp mắt để khiến người mang cảm thấy thoải mái hơn.

“Mỗi khi có thời gian, mình lại cứ đốt cho da chảy nước để vẽ thêm nhiều chi tiết sinh động, vì nghĩ ai mà không thích cái đẹp và bệnh nhân phong cũng thế” – anh Phong cầm đôi giày có hình dáng bé nhỏ, tròn tròn lên – chia sẻ.

Ngoài ra, mỗi sáng anh Phong sẽ đi đến từng phòng bệnh, trò chuyện và quan sát những sinh hoạt thường nhật của từng bệnh nhân, thấy ai gặp trở ngại trong công việc gì, anh lại trăn trở và tìm ra những giải pháp để giảm bớt khó khăn cho họ.

Ngồi cùng bệnh nhân vào giờ ăn trưa, quan sát thấy họ gặp khó khăn trong việc cầm muỗng, anh lập tức suy nghĩ đến việc phải tạo ra cho bệnh nhân phong một chiếc muỗng. Và với chiếc muỗng inox bình thường, kết hợp với những miếng da làm giày còn dư anh đã cho ra đời chiếc “muỗng có dây đeo” dành cho bệnh nhân phong.

Chiếc xe anh Phong làm tặng cụ H’Dát Niê.

Chiếc xe anh Phong làm tặng cụ H’Dát Niê.

“Như vậy nhé – anh Phong giải thích – giả sử xúc thức ăn thì gắn cái muỗng cố định vào dây đeo. Còn không, nếu ăn một thứ gì đó dai như thịt chẳng hạn thì bệnh nhân cũng có thể thay thế bằng con dao này, giống như mình ăn bít tết vậy đó”. Rồi anh cười: “Bệnh nhân cũng có thể sử dụng những sợi dây đeo này để gắn cả cuốc xẻng vào xới đất trồng rau”.

Bên cạnh đó, với những bệnh nhân không thể đi lại bằng đôi chân, anh lại đục đẽo, gắn bốn bánh vào một miếng ván mài nhẵn tạo ra một chiếc xe đẩy cho họ, giúp họ thuận tiện trong di chuyển. Cụ H’Dát Niê, chỉ còn một chân, ngồi trên chiếc “xe lăn” do anh Phong tự chế, nhanh nhẹn dùng chân đẩy nhẹ đến bên cạnh chúng tôi cười trìu mến: “Chiếc xe này con Phong làm riêng tặng cụ đấy, không có nó cụ chỉ có thể nằm một chỗ thôi, chán lắm”.

Gần 10 năm gắn bó với trại điều trị phong Ea Na, với những vật phẩm nhỏ như cái muỗng, xe đẩy hay chiếc khăn lông… anh Phong càng làm ấm lòng những bệnh nhân bất hạnh, khiến họ thật sự xem đây như một mái nhà. “Họ có thể làm được mọi việc từ ăn uống, vệ sinh cá nhân… ít nhất cũng giúp họ không bớt tự ti, mặc cảm vì cho rằng mình là kẻ vô dụng. Làm cho vui vậy thôi chứ cũng không có gì to tát nên chẳng báo cáo lên cấp trên làm gì” – anh Phong tâm sự.

Vũ Phong

Bài liên quan

Bài mới

Facebook

Youtube