Con người - công trình của Thiên Chúa

 “Dù cha mẹ có bỏ con đi nữa

Thì vẫn còn có THIÊN CHÚA đón nhận con”

(Tv 27, 11)

      Tôi không biết là mình đã được hình thành trong lòng mẹ bao lâu nhưng tôi thấy ở trong lòng mẹ thật ấm áp biết bao. Mỗi khi mẹ vuốt vuốt trên bụng, tôi cảm nhận được sự ngọt ngào, sự nâng niu của mẹ dành cho tôi.

      Hôm nay, mẹ đưa tôi đi khám định kỳ theo yêu cầu của bác sĩ, khám xem tôi có khỏe hay không. Dường như cả cha lẫn mẹ đều lo lắng cho đứa con sắp ra đời này. Mỗi lần nghe mẹ kể chuyện, nghe mẹ tâm sự về cuộc sống tươi đẹp ở thế giới bên ngoài, nào là những trò chơi dành cho trẻ thơ, nào là búp bê, xe ô tô… Dù không biết những thứ đó là gì nhưng tôi rất muốn thời gian trôi đi thật nhanh để sau chín tháng mười ngày tôi có thể chui ra nhìn, và sống trong thế giới tuyệt vời đó.

———-

      Cũng như mọi khi, phòng khám đầy những bà mẹ mang thai. Thế là mẹ con tôi phải ngồi chờ để được gọi đến lượt mình. Mẹ ngồi bên cạnh một cô… à, là một cô rất trẻ, trẻ hơn mẹ tôi nhiều lắm.

      Ngồi cạnh nhau một hồi lâu, mẹ nhẹ nhàng hỏi chuyện:

      –   Em đến khám thai đấy à…? Con em mấy tháng rồi…?

      Cô ngước nhìn mẹ tôi, chỉ gật đầu mà không nói gì cả. Nét mặt bỗng hiện lên những nỗi lo lắng, sợ sệt, rồi nước mắt trên hàng mi cong cong chợt rơi xuống…

      Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng thế giới của chúng tôi “những sinh linh nhỏ bé” có thể nói chuyện được với nhau.

      Trong bụng cô ấy là một bạn gái nhỏ nhắn, dễ thương. Ôi hình như bạn ấy đang khóc.

      –   Này bạn ơi! Bạn làm sao thế…? Sao bạn lại khóc…? – Tôi hỏi cô bé ấy.

Thiên thần nhỏ ấy nhìn tôi với mắt long lanh ngấn lệ…

      –   Bạn sao vậy…? – Tôi hỏi lại lần nữa.

      –   Ngày hôm nay là ngày cuối cùng mình còn được ở trong bụng mẹ. Chỉ ít phút nữa thôi là mình sẽ không còn ở trong lòng mẹ nữa. Cô bé trả lời trong những tiếng nấc nghẹn ngào.

      –   Thế bạn đi đâu vậy? – Tôi ngây ngô hỏi.

      –   Hic… hic… Chỉ một lát nữa thôi… một lát nữa thôi, mình sẽ bị người ta… giết đi, lôi ra khỏi bụng mẹ và đem mình đi đâu mình cũng không biết nữa… hic …hic…

      Tôi thấy một làn hơi lạnh thổi qua…

      –   Là sao vậy, mình vẫn không hiểu, giết… chết ư?

      –   Ừ… thì mình là kết quả của một chuyện tình giữa bố và mẹ, bố và mẹ mình chưa kết hôn. Bố và mẹ mình, họ còn trẻ nên không muốn mất sự nghiệp, mất danh dự… Dù họ không muốn bỏ mình nhưng giữa những lời đe dọa, sự dị nghị, độc đoán và cả ánh mắt soi mói của những người xung quanh nên họ không thể để mình… sinh ra được… Mình nghe mẹ tâm sự với mình như thế…

        Tôi không biết phải nói với bạn làm sao cả. Im lặng một lúc, tôi chống hai tay lên cằm nhìn bạn mà hỏi tiếp:

      –   Bạn sợ chứ? Bạn không được sinh ra… Vậy thì bạn sẽ đi đâu nhỉ?

      Bạn ấy cũng bắt chước chống tay lên cằm như tôi, cười với tôi và nói:

      –   Lúc đầu mình rất sợ nhưng đến giờ thì mình chỉ hơi sợ thôi. Mình nghe mẹ kể rằng khi mình chết đi, nghĩa là mình không phải sống ở cuộc đời đầy đau thương này, mình sẽ sang một thế giới khác. Đó là thế giới của những thần tiên nhỏ bé. Mình sẽ bay lên trời đến “Thiên Đàng Nhỏ” và ở đó mình sẽ là một ngôi sao sáng trên bầu trời.

      Bạn ấy nói tiếp:

      –   Mình không phải sống trong cuộc đời trần thế đầy tội lỗi này nữa… Mẹ mình nói khi mình ra đời mình sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Mình phải lớn lên rồi gặp nhiều người, cuộc sống ngoài đời sẽ toàn là sự tranh chấp, đố kị, ghen ghét, hận thù… và cả sự giả dối nữa… còn nhiều lắm, toàn là những điều xấu thôi à. Lúc đầu mình giận bố mẹ lắm nhưng đến lúc này mình không còn giận mẹ và bố nữa. Mình vừa buồn khi họ nhẫn tâm vứt bỏ mình nhưng mình cũng cảm thấy vui khi không phải đến thế giới bên ngoài kia nữa. Mình sẽ đến thế giới của những thiên thần hạnh phúc.

      Tôi thấy những gì bạn ấy vừa nói không giống như những gì mẹ tôi đã từng nói với tôi. Do đó tôi liền nói lại rằng:

      –   Ơ… đâu phải đâu! Mẹ mình nói với mình khác kia, không giống như những gì bạn vừa nói đâu. Thế giới ấy hạnh phúc lắm, vui lắm. Mình sẽ là niềm tự hào của ba mẹ khi mình lớn lên, mình lập nghiệp. Mọi người sẽ yêu thương và chăm sóc mình… Không những vậy, còn những cảnh đẹp trong cuộc sống, nhưng trò chơi đang đợi chúng mình nữa chứ. Có phải mẹ bạn đang nói dối bạn không? – Tôi hỏi lại bạn.

      –   Mình không biết nữa nhưng mình tin rằng mẹ mình nói thật. Vì từ lúc mình ở trong lòng mẹ đến giờ, mình thấy mẹ mình lúc nào cũng khóc, chưa bao giờ thấy mẹ cười hay đi ra ngoài gặp ai cả, lúc nào cũng ở nhà. Có lúc mình nghe thấy mọi người xung quanh nói gì mẹ mình ấy… những lúc đó mẹ lại khóc… Mình không lo, không buồn nữa đâu. Trước mình cũng muốn được sinh ra lắm, nhưng khi sinh ra thấy mẹ buồn vì mình, hay sau này lớn lên mình cũng khóc như mẹ thì thật là chán, mình không muốn cuộc sống của mình sẽ là những chuỗi ngày đau buồn đâu… phải vậy không? – Cô bé ấy hỏi lại tôi.

      Không để tôi trả lời, bạn ấy nói với tôi:

      –   Bạn có đi với mình không?

      –   Đi đâu cơ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

      –   Thì đi đến thế giới của những niềm vui, là những thiên thần nhỏ, chúng ta sẽ không lớn lên, không phải sống trong cuộc đời trần thế này.

      Tôi lại lặng im, ngờ vực và không biết phải làm gì, và có nên tin những điều mẹ tôi nói hay những lời bạn nhỏ ấy nói với tôi về cuộc sống? … Sẽ còn bao nhiêu đứa trẻ nhỏ bé tội nghiệp như thế lại bị giết chết. Cuộc sống của thế giới bên ngoài ấy sẽ như thế nào? Cuộc sống… nó sẽ là niềm vui hay đau khổ đối với tôi, chẳng lẽ cuộc sống ở thế giới kia lại xấu xa vậy sao? … Tôi phải làm sao đây? Chính tôi cũng không biết nữa…

      Tôi thấy thương người bạn nhỏ khi không được sinh ra. Nhưng còn tôi, may mắn hơn được sinh ra làm người, và khi được sinh ra rồi tôi có được hạnh phúc, bình an như những tháng ngày ở trong lòng mẹ, nghe những điều kỳ thú mẹ kể không? … Vậy tôi nên sinh ra hay cùng bạn đi đến thế giới “thần tiên” đó?

——–

      Đó là một chất vấn cho con người hôm nay. Em bé ấy có nên sinh ra trong cuộc sống này hay không khi thế giới đang ngập tràn tội lỗi, đầy những bất công và đau thương?

      Hãy cùng hiệp lòng cầu nguyện cho thế giới của chúng ta, cho những con người đang phải sống trong nghịch cảnh đáng thương và cầu nguyện cho những thanh niên, thiếu nữ biết sống một cuộc đời trong trắng, thánh thiện, đón nhận những đứa con do Thiên Chúa ban tặng một cách chân chính, vì đó là công trình do tay Thiên Chúa sáng tạo.

 Sương Mai An

Bài liên quan

Bài mới

Facebook

Youtube