Cùng với một cha bạn, mình vừa có chuyến thăm làng chài Đông Yên, bên bờ cảng Vũng Áng.
Một đêm ngủ ở bờ biển không ngon vì mang nỗi ưu tư của người dân chài. Người dân chừ thất nghiệp, chẳng biết làm gì.
Trong tháng 4 vừa qua có 3 người giáo dân ở giáo xứ Đông Yên bị bệnh vì ăn cá. Giờ thì không ai ăn cá nữa.
Có mấy anh thợ lặn được công ty đưa đi khám ở bệnh viện, nhưng người ta không trao cho họ kết quả. Giờ thì họ nghỉ việc hết, không đi lặn nữa.
Mình nghĩ thầm rằng thật là trớ trêu khi mà trưa nay ở hội trường quốc gia, Obama nói rất hay về nhân quyền, còn ở đây người dân Đông Yên không được quyền biết về kết quả xét nghiệm của mình.
Hình ảnh mình chụp sáng nay cho thấy thuyền được đưa lên bờ. Các đồ chài lưới được bọc vải cẩn thận; thuyền cũng được bọc vải cẩn thận không kém.
Thuyền ở trên bờ, thuyền nhớ sóng.
Đi dọc theo bờ biển, một điều bạn dễ nhận thấy là bờ biển không có sự sống. Bờ cát phẳng lặng, không thấy một bóng dáng sinh vật nào, như coòng, cua, cáy.
Cha sở Đông Yên là cha Trần Đình Lai nói “đi trên biển 2 ngày mà không thấy bóng một sinh vật sống nào cả”. Ngài nói không biết có loại chất gì mà độc hại như thế.
Mình gặp một đứa bé 9 tuổi, và hỏi bé học lớp mấy. Nó bảo học lớp 2.
Mình hỏi “sao 9 tuổi mà học lớp 2?” Nó bảo “2 năm nay con không được đi học.”
Mình hỏi “con có đọc sách được không?” Bé trả lời “không đọc được”.
Người chủ nhà lấy làm tiếc vì các cha về thăm mà không có hải sản, nên bữa ăn không có gì. Mình nói “thôi cứ cơm với cà và muối vừng là được rồi.”
Mình nói với các bà: “Không ăn hải sản, nên giờ thấy da các bà giống da của thầy chùa rồi. Các bà giờ nhìn dịu dàng lắm.”
Các bà không nói gì, chỉ cười toe toét.
Lm. Phạm Quang Long
Nguồn: Fb Pham Quang Long