Tôi đã đi biểu tình từ nhiều năm trước với một thái độ bình thản đặc biệt. Không vui không buồn, thậm chí còn phải vượt qua nỗi lười nhác cố hữu để bước chân xuống đường giữa trời nắng nóng.
Nóng, mệt, ngột ngạt lắm, nhưng phải đi.
Đi với người Sài gòn, với đồng bào mình.
Đi để tỏ lòng phẫn nộ với một tình hữu nghị điếm đàng, mà kết quả là giàn khoan ngạo nghễ trên lãnh hải của cha ông, là xác anh em ngư phủ phải về nhà trên những khoang thuyền ướp đá.
Tôi đã đi, và tôi thấy cảnh nồi da xáo thịt. Đánh đập, làm nhục, dò xét, theo dõi…
Tôi đã đi. Và tôi ngậm ngùi biết mấy khi thấy nhiều người trẻ Sài gòn vẫn chụm đầu tình tự dưới những hàng me. Như thể cách đó chưa đầy một góc phố, đã có những người trẻ khác đổ mồ hôi, và cả máu nữa.
Tôi đã chụp những người trẻ Sài gòn rạng rỡ trong tấm áo T shirt màu dỏ sao vàng, tươi cười nắm tay nhau đi đòi chủ quyền cho đất nước.
Bao nhiêu tấm áo đỏ màu cờ đó đã bị đánh đập, câu lưu? Tôi không biết!
Và hôm nay, tôi cũng thong thả xuống đường. Một bộ quần áo sạch, một đôi giày mềm, một túi xách với chiếc máy ảnh thân yêu, tôi lại đi bên những người trẻ Sài gòn
Có những người trẻ năm xưa nay gặp lại.
Có những khuôn mặt mới, trẻ hơn, tươi hơn.
Có những cô gái xuống đường vì biển xanh của tổ quốc nhưng ăn mặc như thể cho một chiều Sài gòn “hẹn hò đây đó”
Có cô gái trẻ miền tây mù tịt về chính trị chính em nhưng sẵn sàng bước chân vì quê hương đang hạn mặn.
Có những bạn trẻ gốc Bắc di cư, tranh thủ hoà vào đám đông trước giờ lễ chiều chủ nhật.
Và cũng có những khuôn mặt trẻ khác, đằng đằng sát khi, hung ác. Sẵn sàng quăng quật, đánh đập đồng bào mình không thương tiếc.
Tôi đi. Và tôi thấy trong đám đông đó chỉ thấy màu xanh của biển cả. Tôi không “thấy mưa sa trên màu cờ đỏ”, không thấy T shirt cờ đỏ sao vàng mà chỉ thấy áo in hình cá, hình biển.
Tôi thấy trên những khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi đó hình dong của đất nước tôi. Một đất nước đang cùng bừng tỉnh trước cơn mê muội của một tình hữu nghị điếm đàng nhất lịch sử.
Tôi thấy lòng yêu biển cả, lo âu về môi trường và khát vọng tự do của những người trẻ đang nổi giận.
Và hơn hết, nỗi giận đó được biểu hiện bằng những hình thái công chính, văn minh. Nó cao hơn mọi mưu đồ vương bá hay những tuyên truyền xúc xiểm hạ cấp.
Tôi ghét những chiêm nghiệm đầy đe doạ của người xưa: “dân như nước. Nâng thuyền cũng dân mà lật thuyền cũng là dân”
Tôi muốn nói một điều duy nhất: “Soil, water, air! Youth take care”.
Hãy giao cho người trẻ hôm nay bầu trời, biển cả của đất nước. Vì chính khát vọng tự do mà ta thấy trên gương mặt người trẻ hôm nay mới làm cho non nước trường tồn, chứ không phải bất cứ mưu đồ vương bá nào khác.
Tôi muốn bắt tay các bạn trẻ đã xuống đường với lòng kính trọng và thương mến đặc biệt, thưa các bạn.
Nguồn: drnikonian.com