Với niềm tin, con người có thể làm được những điều phi thường

  • Xã hội
  • Thứ Sáu, 11-03-2016 | 02:19:09

Kinh nghiệm muộn màng.

Nếu bạn định làm gì, hãy cố làm sớm chừng nào có thể, kẻo bạn sẽ ân hận khi không còn cơ hội nữa. Khi nghe tin Cha Matthêu Vũ Khởi Phụng bị bệnh, tôi đã muốn đến bệnh viện thăm Cha. Chưa kịp thực hiện ý định của mình, thì đã nghe tin Cha về với Chúa của Ngài rồi.

Chiều hôm qua đến viếng Cha ở nhà thờ Thái Hà, nhìn rất đông bà con giáo dân chít khăn tang cho người cha tinh thần của họ, tôi xúc động đến ứa nước mắt.

Mong Cha cũng cảm nhận được sự tiếc thương của một kẻ ngoại đạo như con.

Nhiều năm trước, qua những gì được đọc, tôi có cái nhìn méo mó, khá cực đoan về Công giáo. Thậm chí, tôi chưa bao giờ tiếp xúc với ai đi theo đạo Công giáo. Cho đến năm 2011, khi theo dõi trên mạng vụ luật sư Lê Quốc Quân và bác sĩ Phạm Hồng Sơn bị bắt trong phiên xử ông Cù Huy Hà Vũ, chứng kiến sự đoàn kết và sự yêu thương lẫn nhau của người Công giáo, quan niệm của tôi về người Công giáo bắt đầu thay đổi.

Sau những cuộc biểu tình chống Trung Quốc năm 2011, tôi kết giao với nhiều người bạn Công giáo. Tôi đến nhà thờ Thái Hà, tham dự các thánh lễ cầu nguyện, cảm nhận được sự thân thiện, khiêm nhường của các Cha Dòng Chúa Cứu Thế ở nhà thờ Thái Hà như Cha Matthêu Vũ Khởi Phụng, Cha Giuse Nguyễn Văn Phượng, Cha Gioan Nguyễn Ngọc Nam Phong … cũng như của bà con giáo dân ở đây.

Tôi đã được những người bạn Công giáo kể cho tôi nghe về đời sống, sự hy sinh, dấn thân và kiến thức của các linh mục Công giáo, nhất là các Cha trong Dòng Chúa Cứu Thế, trong đó có Cha Phụng, người mà Cha Nguyễn Văn Khải nhận xét là đã “vượt lên trên bi kịch bản thân và gia đình”.

Đọc tiểu sử của Cha Phụng, mới thấy rằng trong xã hội này, nếu người dân thấp cổ bé họng cơ cực một, thì người Công giáo cơ cực gấp rất nhiều lần.

Tuy nhiên, tôi không hề thấy sự hận thù nào trong ánh mắt, lời nói, cũng như thái độ của Cha. Lúc nào Cha Matthêu Vũ Khởi Phụng cũng hiền hậu, pha chút hóm hỉnh. Các tín đồ của Ngài kề, khi có kẻ phỉ báng Ngài, Ngài chỉ ngạc nhiên, thậm chí thấy khổ thân những người không biết chính họ đang làm gì.

Tôi sẽ ráng học ở Ngài điều đó. Sắp tới, nếu họ có cố tình “đấu tố” tôi, vì tôi dám tự ứng cử vào quốc hội, tôi sẽ không tức giận mà sẽ chỉ mỉm cười.

Để biết về một tôn giáo đã tồn tại hàng ngàn năm, với số lượng tín đồ lên tới cả tỷ người trên thế giới, cần phải đọc rất nhiều tài liệu. Nhưng đôi lúc lại không cần nói gì nhiều, mà chỉ cần làm một phép so sánh, xem tín ngưỡng của những nước giàu có hay nghèo đói trên thế giới là có thể tìm ra câu trả lời.

Tôi nghĩ rằng, khi có niềm tin, con người ta có thể làm được những điều phi thường.

Đến tiễn biệt Cha Matthêu Vũ Khởi Phụng, tôi thấy linh cữu của Cha rất đơn sơ và giản dị. Không quá nhiều hoa, chỉ có quá nhiều tấm lòng người còn sống dành cho Cha. Đó là phần thưởng không phải ai cũng có được.

Nếu những đám tang của các quan chức đời thường mang nặng tính vay trả vật chất, thì đám tang của Cha Matthêu Vũ Khởi Phụng chỉ giàu về tấm lòng.

Một bạn nhận xét rất hay: “Khi sinh ra mọi người cười mình khóc. Hãy sống để đến khi mình ra đi mọi người khóc còn mình cười”.

Ca đoàn hát: “Xin vĩnh biệt mọi người. Tôi ra đi lần cuối, không bao giờ trở lại. Hẹn gặp trên nước Trời!”

Vâng!

Cha đi nhé. Vĩnh biệt Cha.

Hà Nội, Đêm 5/3/2016
Đặng Bích Phượng

Bài liên quan

Bài mới

Facebook

Youtube

Liên kết