Vị Tổng Giám mục người Iraq ao ước về một thời kỳ tốt đẹp hơn cho Giáo hội và các tín hữu của mình

Đức Tổng Giám mục Petros Mouche đứng đầu Tổng Giáo phận Syriac-Công giáo Mosul, thành phố lớn thứ hai của Iraq, đã bị ISIS bắt giữ vào mùa hè năm 2014.

Ngày nay, với việc ISIS bị đánh đuổi khỏi Mosul và Đồng bằng Nineveh, các cộng đồng Kitô giáo đang dần trở lại với cuộc sống nơi đây. Hàng ngàn người tín hữu Iraq, sống lưu vong ở Kurdistan trong ba năm, đã trở lại tái định cư tại các ngôi nhà, làng mạc và thị trấn trước kia của họ.

MonsPetrosMoucheArzobispoMosul_AyudaaLaIglesiaNecesitada_04042019Trong một cuộc phỏng vấn với Tổ chức Viện trợ các Giáo hội Đau khổ, Đức Tổng Giám mục Mouche – người giám sát Giáo hội Công giáo Syriac ở Kirkuk và Kurdistan – đã đưa ra một sự đánh giá về tình hình:

“Sự thay đổi tích cực đã xảy ra trong khu vực của chúng tôi – không ai có thể phủ nhận điều đó. Mọi thứ có thể chưa đạt đến mức như yêu cầu, thế nhưng có những dấu hiệu tiến bộ quả thực hết sức rõ ràng và cụ thể. Thế nhưng chẳng có sự tín nhiệm nào được đặt vào nhà nước: sự tín nhiệm thuộc về các tổ chức dựa trên đức tin và các tổ chức nhân đạo vốn đã đổ xô đến để hỗ trợ chúng tôi”.

“Tuy nhiên, chúng tôi hiện vẫn thiếu kinh phí để hoàn thành việc xây dựng lại tất cả các ngôi nhà vốn đã bị hư hại nặng nề hoặc bị phá hủy hoàn toàn; chúng tôi cũng đang chờ đợi và hy vọng rằng các chính phủ, chẳng hạn như chính phủ Vương quốc Anh và Hungary, sẽ bước vào và giúp chúng tôi trên mặt trận này”.

“Đối với việc tạo công ăn việc làm cho người dân nơi đây, hiện có rất ít sáng kiến; chúng tôi đã đặt ra nhiều yêu cầu đối với một số công ty Mỹ, Anh, Pháp và thậm chí cả Ả Rập Saudi để triển khai một số dự án lớn trong khu vực, để người dân của chúng tôi có thể tồn tại và đặc biệt là những người trẻ tuổi của chúng tôi có thể tìm kiếm việc làm – thế nhưng chúng tôi hiện vẫn đang tiếp tục phải chờ đợi. Chính phủ Iraq đã đưa ra rất nhiều những lời hứa hẹn, thế nhưng rất ít dự án đã được thực hiện. Sự tín nhiệm của chúng tôi đối với nhà nước quả là rất  thấp. Chúng tôi tin rằng, nếu như được cung cấp những cơ hội phù hợp, nhiều người dân của chúng tôi sẽ quay trở lại Qaraqosh – nếu họ có thể sống ở đó trong hòa bình và sự ổn định”.

“Mọi vấn đề sẽ không chấm dứt chừng nào lòng tham còn tiếp tục chiếm ưu thế; khi mà chỉ có sự thắng thế mạnh mẽ và quyền của người nghèo bị đè bẹp; chừng nào nhà nước vẫn còn yếu kém và luật pháp không được áp dụng. Nhưng hy vọng của chúng tôi đặt vào tay Thiên Chúa và chúng tôi cầu nguyện để ISIS sẽ không bao giờ trở lại. Vì sự an toàn và hạnh phúc chung của họ, các Kitô hữu phụ thuộc vào luật pháp và sự liêm chính của chính phủ – đó chính là điều có thể đảm bảo sự an toàn cho chúng tôi cũng như cho Giáo hội”.

“Không có một đảng phái cụ thể và có tiếng nào có kế hoạch tấn công các Kitô hữu; tuy nhiên, bất cứ ai có tham vọng chiếm đất đai của chúng ta đều đánh mất ý thức công dân và không tôn trọng quyền của người khác. Những đảng phái như vậy không cảm thấy yên tâm với sự tồn tại và sự hiện diện của chúng tôi”.

“Có rất nhiều chuyến viếng thăm đầy thiện chí bởi các phái đoàn chính thức và rất nhiều mỹ từ đã được thốt lên  – thế nhưng đâu lại vào đấy, chẳng có biến chuyển gì. Mục đích tốt thôi thì chưa đủ. Về phía một số người, không có đủ sự tôn trọng đối với các quyền của chúng tôi; và các Kitô hữu đã không sử dụng bạo lực để tự vệ, nhưng kêu gọi tôn trọng lẫn nhau. Nhưng nếu như điều đó không được trả lời bằng những hành động cụ thể, ngày càng có nhiều Kitô hữu sẽ di cư. Điều này làm tổn thương tất cả chúng ta, những người yêu thích vùng đất này, yêu mến lịch sử, nền văn minh và di sản của chúng ta”.

“Giáo hội nói chung – các giám mục, linh mục và giáo dân – không tiếc công sức để đòi quyền lợi cho người dân và bảo đảm một khu vực nơi mà trong đó chúng ta có thể sống trong phẩm giá và hòa bình. Các nhà lãnh đạo Giáo hội đã nỗ lực hết sức mình để thấm nhuần sự tin tưởng và hy vọng vào người nhân của chúng ta, nhưng không buộc bất cứ ai phải trở về, ở lại hoặc bị di dời. Quyết định đó mỗi gia đình phải tự đưa ra cho chính mình, quyết định đảm bảo phẩm giá, tương lai cho riêng mình, đặc biệt là tương lai của trẻ em”.

Dưới đây chính là thông điệp của tôi gửi đến các Kitô hữu đã rời bỏ Qaraqosh, bất cứ nơi nào họ đang ở – vẫn tiếp tục ở lại Iraq, hoặc họ đã ở những vùng đất xa lạ:

“Qaraqosh là người mẹ đã nuôi dưỡng lòng yêu mến Thiên Chúa, yêu mến Giáo hội và yêu mến quê hương đất nước của anh chị em; vùng đất này sẽ vẫn tiếp tục là người mẹ của anh chị em bất chấp sự đau buồn cũng như sự thiếu vắng của anh chị em; thành phố là quả tim còn gắn liền với anh chị em và đôi mắt của nó đang dõi theo tất cả mọi bước đi của anh chị em. Nó vui mừng khi anh chị em hạnh phúc, và nó lo lắng cho số phận của anh chị em khi anh chị em không hạnh phúc. Nó luôn rộng mở cánh cửa chào đón anh chị em. Tại mọi thời điểm, Qaraqosh sẵn sàng một lần nữa ôm lấy anh chị em – Qaraqosh mong mỏi anh chị em tiếp tục trung thành với dòng sữa nguyên chất mà nó mang lại cho anh chị em!”.

Kể từ năm 2014, Tổ chức Viện trợ các Giáo hội Đau khổ đã đi đầu trong việc hỗ trợ các Kitô hữu Iraq với các dự án trị giá hơn 40 triệu đô la, bao gồm viện trợ nhân đạo cho các tín hữu đã phải chạy trốn sang Kurdistan để thoát khỏi ISIS, sửa chữa và tái thiết các ngôi nhà Kitô giáo trên đồng bằng Nineveh và, hiện tại, việc tái thiết và sửa chữa cơ sở hạ tầng của Giáo hội ở miền bắc Iraq.

Minh Tuệ (theo CNA)

Bài liên quan

Bài mới

Facebook

Youtube

Liên kết