Nếu con người đã gây ra những vết thương trên thân thể Con Yêu Dấu của Thiên Chúa, thì chính con người phải chữa lành những vết thương ấy, bằng tình yêu.
Tình yêu của Thiên Chúa không chỉ là một cảm xúc mạnh mẽ hướng đến một đối tượng mình quý mến, mà còn như một tính chất muốn thể hiện sự tốt lành, nhân từ, một nhu cầu bộc lộ của bản tính, một thôi thúc vượt ra khỏi mình để trung thành gắn bó với ai khác, mà không bị bào mòn với thời gian hay không gian, không hề thay đổi hay đứt đoạn.
Tình yêu Thiên Chúa là ngọn lửa thần thuần khiết rực sáng với tất cả sự mãnh liệt tuyệt đỉnh của nó, được bày tỏ qua việc sai phái, qua việc “ban Người Con một” cho thế gian.
Ban Người Con Một cho thế gian, như thể Thiên Chúa trút hết, tặng hết, để trở nên như “không còn gì” trong cuộc Nhập thể và nhất là trong cái chết của Người Con ấy để đền tội cho thế gian.
Tưởng rằng tội lỗi của nhân loại ngu si có thể dập tắt được ngọn lửa thần tình yêu ấy khi từ khước, phản bội, nhưng trái lại, điều đó càng làm Tình Yêu Thiên Chúa bùng phát lên. Bằng cứ là Thiên Chúa vẫn còn yêu thế gian, Tình Yêu vĩnh cửu bị nhân loại chối từ đã trở nên Lòng Thương Xót “được giương cao”, tồn tại đến muôn đời muôn thuở của Thiên Chúa.
Vì đó chính là hành động của Thiên Chúa để hàn gắn và chữa lành, để tha thứ và giao hòa, để phục hồi và tái sinh đối với nhân loại. Thế đấy, được Thiên Chúa Yêu thương, điều ấy thật trọng đại, nhưng phải cung chiêm sự vĩ đại của Thiên Chúa, Đấng đã Yêu cho đến cùng, và chính Người Con đã thực hiện “cho đến cùng” Tình Yêu ấy.
Trên thân thế nát tan của Đấng chịu đóng đinh trên thập giá, mọi vết thương tàn phá những vẻ đep mỹ miều của Con Thiên Chúa làm người, nhưng lại toát ra sự tinh khôi thật cao thượng và lớn lao của Tình yêu bất diệt và sự Xót Thương vĩnh cửu của Thiên Chúa.
Chỉ vì Thiên Chúa Yêu thế gian, Người không muốn điều gì khác ngoài việc được nhìn nhận và đáp trả; chỉ vì Thiên Chúa đã yêu đến cùng, Người không muốn điều gì khác ngoài con tim yêu thương của nhân loại dành trọn cho Người.
Tình Yêu Thiên Chúa nơi Đức Giêsu không lên án, dù con người đáng bị lên án; Tình Yêu ấy luôn tha thứ, dù con người không đáng hưởng ơn thứ tha, nhưng dẫu con người có cứng lòng từ khước, trên thân thể nát tan của Đấng chịu đóng đinh trên thập giá, mọi vết thương mãi mãi tuôn trào Tình Yêu của Thiên Chúa, mãi mãi là tiếng khóc gào từ trong Trái Tim Xót Thương bị đâm thâu.
Thiên Chúa Tình Yêu là nguồn mọi sự thiện hảo, mọi sự tốt lành, nguồn cội của hạnh phúc. Nhưng sao Người mãi chẳng được thỏa chí, toại lòng, Trái Tim Người không bao giờ được ngủ yên, mà vẫn chờ mong, vẫn khao khát?
Sao con người không biết đền đáp bằng tình yêu nhỏ bé của mình, nhưng vẫn đủ và làm cho Thiên Chúa hạnh phúc tràn trề? Nếu con người đã gây ra những vết thương trên thân thể Con Yêu Dấu của Thiên Chúa, thì chính con người phải chữa lành những vết thương ấy, bằng tình yêu.
Thiên Chúa hằng sống vì Tình Yêu của Người bất diệt, còn con người không bất diệt, vì không biết hết giá trị của tình yêu, không quý trọng tình yêu. Những ai từ khước Tình Yêu Thiên Chúa bày tỏ nơi Đức Giêsu, họ chỉ là kẻ đang tồn tại, không phải là những người đang sống.
Nếu những vết thương vĩnh viễn ghi khắc trên thân thể Đức Giêsu diễn tả trọn vẹn tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa mãi mãi dành cho nhân loại, thì chính giây phút đó là giây phút vĩnh cửu của Tình yêu được diễn tả đến tận cùng, dành cho những ai muốn đến tận cùng của tình yêu. Thiên Chúa đã không để cho con người phải chịu như những gì Con Người phải chịu, vì đó là Yêu, như thể Thiên Chúa yêu con người hơn cả chính Con Một của mình, hơn cả bản thân mình. Và cũng từ lúc đó, án phạt được tuyên cho những kẻ đã và vẫn không tin, không phải là sự trả báo hỉ hả, nhưng là nỗi buồn muôn thuở của vị Thiên Chúa có tên là Tình Yêu.
Jos Ngô Văn Kha Cssr