Thứ Bảy sau CN 2 PS: Mong Manh Phận Người

Hãy vững tin. Chúa Giêsu luôn hiện diện với chúng ta và hằng săn sóc nâng đỡ ta. Đừng hoảng sợ trong lúc mệt mỏi vì thử thách, vì “Thầy đây, đừng sợ”.
068Vì sao người ta lại sợ, những nỗi sợ vô hình xâm chiếm tâm hồn, chi phối, điều khiển, khống chế trí khôn? Vì sao người ta lại thích gom góp, tích trữ, tìm mọi chỗ dựa bảo đảm, an toàn cho các lãnh vực tinh thần lẫn vật chất của cuộc sống?  Chẳng bao giờ người ta diệt được hết mọi nỗi sợ, vì biết mình không thể làm chủ được mạng sống lẫn đời sống được, có biết bao sự cố, bao tình huống đe dọa và có thể thình lình đổ ập trên họ bất cứ lúc nào.

Cho nên dễ hiểu là sau phép lạ bánh hóa nhiều, người ta muốn tôn Đức Giêsu làm vua. Sau khi các môn đệ xuống thuyền đi về phía Caphácnaum, bên kia Biển hồ. Lúc ấy trời đã tối, biển động,  gió thổi mạnh, Đức Giêsu đi trên mặt biển đến với họ, khiến họ hoảng sợ.

Sự cảnh báo của bản năng sinh tồn gióng lên những tiếng kẻng báo động, buộc họ phải tìm mọi cách để tự vệ, để che chắn, để dựa dẫm. Nhưng cuộc sống lại thiên biến vạn biến, dù có khôn ngoan, có kinh nghiệm từ những gì thu thập được qua các bài học trong đời sống, sự ứng biến tùy thuộc vào nhận thức và phản ứng của mỗi người.

Các môn đệ Đức Giêsu, vì là những ngư dân, họ và con thuyền nhỏ bé đã từng đương đầu với những cơn sóng dữ, biển cả gầm thét, gió lốc kinh hoàng bất chợt nổi lên, và lần nào mạng sống cũng mong manh. Nhưng kinh nghiệm về các mối nguy ở biển hồ sóng gió không phải là nỗi sợ hãi kinh hoàng lớn nhất của họ, mà vì nó được giải thích qua góc độ tôn giáo, là nơi hỗn mang, nơi trú ngụ của những thế lực tăm tối muốn đe dọa và hãm hại con người. Cho nên nỗi sợ hãi của họ không chỉ vì thấy Đức Giêsu đi trên mặt nước, hay nói khác đi, vì họ không tin Người có những khả năng siêu nhiên trên thiên nhiên và sự dữ.

Tác giả Gioan, người có mặt trên chiếc thuyền hôm đó cho thấy sự vắng mặt của Đức Giêsu. Người không xuống thuyền cùng với họ. “Lúc ấy trời đã tối, mà Đức Giêsu chưa đến với các ông”. Cái đêm tối của tự nhiên, của đời sống như là nguyên nhân cho mọi nỗi sợ hãi cũng chẳng bằng cái đêm tối, vì khiếm khuyết sự hiện diện đầy uy lực của Đức Giêsu.

Nhận thấy các môn đệ chưa đủ thời gian để tin vào mình, Đức Giêsu lên tiếng để trấn an và khơi dậy lòng tin cho họ: “Chính Thầy đây, đừng sợ!” Hễ đã tin thì sẽ không sợ, và sẽ có kết thúc tốt lành, vạn sự như ý. “Các ông muốn rước Người lên thuyền, nhưng ngay lúc đó thuyền đã tới bờ, nơi các ông định đến.”
Cậy dựa vào uy quyền của sự hiện diện của Chúa bằng niềm tin vững vàng, chúng ta sẽ có sức vượt thắng được những thử thách nặng nề. Chỉ cần sự hiện diện của Người, cũng đủ bảo đảm và an toàn.

Đừng để những sự chống chọi với những nghịch cảnh, làm chúng ta quên đi sự hiện diện quyền năng của Chúa, không nhận ra Chúa, nhưng nếu ta vững tin Người luôn hiện diện với chúng ta và hằng săn sóc nâng đỡ ta, không hoảng sợ trong lúc mệt mỏi vì thử thách, ta sẽ nghe được tiếng Chúa , “Thầy đây, đừng sợ”.

Thiên Chúa vẫn hiện diện, một sự hiện diện theo cách thức mới mẻ của Chúa Giêsu phục Sinh, Đấng đã chiến thắng nguồn sự dữ là Satan và tử thần.

Tin tưởng, cậy trông và yêu mến Chúa là cách bảo vệ sự an toàn cho cuộc sống ở trần gian của chúng ta, nhưng không phải dừng tại đó, mà tại nơi bến bờ của cuộc sống vĩnh cửu, nơi chúng ta hằng khát mong.

Mỗi người hôm nay vẫn có nhiều nỗi sợ: sợ đau nên phải tìm sự an toàn, sợ đói khổ nên phải tích trữ, sợ chết nên phải dùng mọi biện pháp, sợ đối mặt với những sóng gió trong gia đình, trong hôn nhân nên tin đủ mọi cách, kể cả việc thờ quấy,  sợ sinh con nên sẵn sáng phá thai, sợ sống thánh thiện vì như vậy không được thỏa mãn những dục võng thấp hèn…  Vì thế mà cứ để cho phận mình mong manh trôi theo giòng đời, rồi thất vọng, buông xuôi…

Những lúc ấy, hãy nhớ lời Đức Giêsu, Đấng đang hiện diện kề bên thầm thĩ: “Chính Thầy đây, đừng sợ”.

Jos Ngô Văn Kha CSsR

Bài liên quan

Bài mới

Facebook

Youtube

Liên kết