Kẻ tin vào Đức Giêsu không còn phải đói và khát những thứ lương thực thuộc về trần gian nữa, vì họ được ăn thứ bánh đem lại phúc trường sinh.
Lòng đầy hoan hỉ, những người Do thái đang trong cơn đói, lãnh nhận những cái bánh trong phép lạ bánh hóa nhiều của Đức Giêsu để ăn, để no và để lại đói!
Tìm kiếm Đức Giêsu để tôn làm vua là có ý muốn biến Người thành giải pháp tối ưu cho vấn đề muôn thuở: tận diệt cái đói. Nhưng Đức Giêsu, trong tư cách là Đấng được Chúa Cha sai đến thế gian, không phải để lấp đầy cái dạ dày luôn phập phồng của con người, nhưng Người muốn họ lao công để tìm kiếm thứ lương thực thường tồn đem lại phúc trường sinh, là thứ Người sẽ ban cho những ai tin vào Người.
Nhưng đó là thứ lương thực nào? Thứ bánh Đức Giêsu hóa nhiều, dạ dày họ đã tiêu hóa hết. Điều đó cho thấy, đó chỉ là thứ lương thực ở dưới đất. Họ muốn loại lương thực khác, tầm cỡ như Mana, là bánh từ trời, mà Môsê đã cho tổ tiên họ ăn trong sa mạc (x. Xh 16,4-5). Liệu Đức Giêsu có thể làm được dấu lạ ấy? Người sẽ làm gì?
Đức Giêsu chỉnh lại: “Thật, tôi bảo thật các ông, không phải Môsê đã cho họ ăn bánh bởi trời, mà đó chính là Cha tôi cho các ông ăn bánh bởi trời”. Điều này có nghĩa, nếu Môsê có ở đây, thì Mana, thứ lương thực mà họ được ăn, cũng như tổ tiên họ đã ăn trong sa mạc cũng chỉ là thứ lương thực bởi đất, ăn vào thì no, sau đó thì đói, lại thèm thuồng và lại phải ăn. Đấy không phải là lương thực bởi trời, không phải là bánh đích thật!
Đàng khác, chính Thiên Chúa đã ban Mana cho tổ tiên họ chứ không phải là Môsê. Môsê đã không làm phép lạ bánh này; Môsê cũng chỉ là “bởi đất mà ra”, và Mana không phải là dấu lạ Môsê đã làm để nuôi sống tổ tiên họ trong sa mạc. Nhưng ngay cả với thứ lương thực ấy, cũng không thể sánh bằng thứ “bánh” mà “Cha tôi” cho các ông ăn.
Chỉ có thứ lương thực bởi trời đích thật, do “Cha tôi” ban mới đem lại sự sống cho thế gian, đừng đòi hỏi “tôi” phải làm dấu lạ này khác, để chứng minh cho thấy là “tôi” đáng tin.
Người Do thái liền nói, như sợ Đức Giêsu sẽ đổi ý, còn họ mất cơ hội hiếm có, để từ đây sẽ thoát được nỗi ám ảnh đói – no: “Thưa Ngài, xin cho chúng tôi được ăn mãi thứ bánh ấy”. Đức Giêsu bảo họ: “Chính tôi là bánh trường sinh. Ai đến với tôi, không hề phải đói; ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ”.
Từ bình diện vật chất mà người Do thái quan tâm, Đức Giêsu nâng lên bình diện thiêng liêng trong sự xác quyết, không có thứ bánh bởi đất nào có thể đem lại sự sống đời đời, dù đó có là sản phẩm của một phép lạ gì đi nữa; đừng hoài công vất vả để đi tìm kiếm thứ lương thực trường sinh phát xuất bởi đất, mà phải ra công đi tìm thứ lương thực “Cha tôi” ban là bánh bởi trời, bánh đích thật, bánh trường sinh. Bánh đó là bản thân Người: “Chính tôi là bánh trường sinh.”
Bánh trường sinh ấy chỉ ban cho những ai đến với Người. Người Do thái đang đi tìm Đức Giêsu và họ đã đến với Người, nhưng đó không phải là sự gặp gỡ đích thật. Đến với Đức Giêsu là sự nhận thức về những giá trị chân thật mà Người bày tỏ và tin. Chính điều đó cuốn hút người ta đến với Người, chứ không phải là khoảng cách bên ngoài, sự gần gũi về mặt không gian, thời gian.
Tìm đến và tin vào Đức Giêsu, họ sẽ không còn phải khát khao bất cứ điều gì nữa. Vì Bánh đích thật, bánh từ trời, bánh hằng sống đã có đây rồi, đang hiện diện và sẵn sàng ban cho những người tin, những người sống ở cõi đất này, đang nôn nao trong lòng, đang tìm kiếm sự sống đời đời.
Jos Ngô Văn Kha CSsR