‘Giáo hội Công giáo thực sự tồn tại ở Ma-rốc’, Đức TGM Cristóbal López Romero, Giám mục Địa phận Rabat, chia sẻ.
Tính phổ quát của Giáo hội Công giáo trở nên rõ ràng ở nhiều nơi mà Kitô giáo chiếm thiểu số, bao gồm Morocco, một quốc gia với 37 triệu dân, 99,9% trong số đó đều là người Hồi giáo và chỉ 0,08% là người Công giáo. Một Giáo hội nhỏ bé nhưng vĩ đại thực hiện công việc mục vụ của mình giữa các tín hữu Công giáo của đất nước. Tuy nhiên, chủ yếu, Giáo hội hỗ trợ những người thiệt thòi nhất trong số những người dân Ma-rốc và hàng ngàn thanh thiếu niên băng qua sa mạc từ châu Phi hạ Sahara để tìm kiếm một tương lai ở châu Âu đã được lý tưởng hóa. ĐTC Phanxicô dự kiến sẽ đến thăm khu vực nằm ở biên giới giữa Châu Phi và Châu Âu vào ngày 30 và 31 tháng 3 và, đáp lại lời mời của Quốc Vương Mohammed VI và các Giám mục trong nước, viếng thăm các thành phố Rabat và Casablanca.
María Lozano đã tổ chức một cuộc phỏng vấn với Đức TGM Cristóbal López Romero, Giám mục Địa phận Rabat, cho một chương trình truyền hình được sản xuất bởi Tổ chức Trợ giúp các Giáo hội Đau khổ (ACN). Vị Tu sĩ Dòng Don Bosco đã chia sẻ về ý nghĩa của việc sống và làm việc tại quốc gia Bắc Phi này.
“Giáo hội Công giáo thực sự tồn tại ở Ma-rốc”, Đức TGM Cristóbal chia sẻ đầy tự hào khi bắt đầu cuộc phỏng vấn. “Đây là một Giáo hội đầy trẻ trung và sôi động, được chúc lành với Lòng thương xót và với khát khao mạnh mẽ để làm chứng cho đức tin”. Đất nước Bắc Phi có hai ngôi Vương Cung Thánh Đường, một ở Tangier và một ở Rabat. Ngôi Thánh Đường đầu tiên được xây dựng trong thời gian Tây Ban Nha bảo hộ, và ngôi Thánh Đường thứ hai được xây dựng trong thời gian Pháp bảo hộ. Đức Cha López Romero cho biết thêm: “Trong số những người đến các nhà thờ của chúng tôi thì những người trẻ đông hơn người già, đàn ông đông hơn phụ nữ, những người da đen đông hơn những người da trắng”. Các thành viên của Giáo hội tại Ma-rốc hầu hết đều là người nước ngoài, các tín hữu đến từ hơn 100 quốc gia khác nhau. Họ thường làm việc trong các công ty vốn điều hành các công ty con ở Morocco. Ngoài ra, nhiều người trong số họ đến từ các quốc gia phía nam Sahara, như Congo, Senegal hoặc Bờ biển Ngà. Họ chuyển đến Ma-rốc để theo đuổi việc học hành của họ và tìm thấy “cảm giác an toàn” mà họ đang tìm kiếm với Giáo hội Công giáo. Các Tu sĩ Công giáo làm việc trong nước đến từ hơn 40 quốc gia khác nhau. Đức Giám mục López giải thích, “Việc trở thành người Công giáo đồng nghĩa với việc trở nên phổ quát, mang tính toàn cầu”. Tính phổ quát này đòi hỏi mọi người phải gạt sang một bên những điều khiến họ khác biệt và tập trung vào những gì được chia sẻ. “Chúng tôi tìm kiếm những gì là quan trọng và thiết yếu. Sự khác biệt khiến chúng tôi trở nên phong phú, chúng tôi cởi mở với nhau và xem sự khác biệt như là một cơ hội, chứ không phải là một vấn đề”.
Giáo hội như một người Samari
Giáo hội Ma-rốc và các tổ chức từ thiện mà họ làm việc cùng tham gia và giúp đỡ những người yếu thế nhất, không phân biệt nguồn gốc xuất xứ của họ. Chủ yếu họ hoạt động trong xã hội Ma-rốc và phục vụ những người nhập cư đến từ các quốc gia phía nam Sahara, những người đang cố gắng đến châu Âu hoặc ở lại Bắc Phi. “Giáo hội tiếp nhận và chăm sóc những người túng thiếu nghèo khổ, đó là một nhà Giáo hội Samaritan”, Đức TGM López Romero nói. Thông qua tổ chức Caritas, Ma-rốc chăm sóc cho hàng ngàn người di cư qua Sahara và sau đó, sau khi hoàn thành cuộc di cư đầy khó khăn này, vẫn “bị mắc kẹt trong nước”, mà không thể tiếp tục đến Châu Âu. “Những người này cần được chăm sóc và một đôi tai đồng cảm. Hầu hết họ đều đau yếu khi đến nơi và nhiều phụ nữ đang mang thai”. Giáo hội “tiếp nhận họ. Giáo hội bảo vệ, khuyến khích giúp họ hội nhập, giống như ĐTC Phanxicô đã mời gọi chúng ta làm như vậy”. Công việc của Giáo hội tại Ma-rốc quả thực vô vùng quan trọng đến nỗi, thậm chí ngay cả các nhà chức trách Hồi giáo cũng đánh giá cao những nỗ lực của họ”.
Khi được hỏi về lý do tại sao những người trẻ tuổi lại chạy trốn khỏi Châu Phi, Đức Cha López giải thích rằng những lý do về kinh tế chính là động lực chính đối với phần lớn những người di cư trẻ tuổi. Họ đang chạy trốn cảnh nghèo đói và tình trạng thất nghiệp, nhưng nhiều người trong số họ cũng đang chạy trốn cảnh chiến tranh, sự thù địch, cảnh đàn áp hoặc thiên tai. Theo Đức Giám mục Rabat, vấn đề di cư ở châu Phi sẽ không thể giải quyết chừng nào “30% thực phẩm được sản xuất tiếp tục bị vứt bỏ ở châu Âu”, và người dân tiếp tục sống trong tình trạng thừa thãi và lối sống vương giả” trong khi đồng thời chứng kiến “những người sống trong những hoàn cảnh khốn khổ thụ động chấp nhận số phận của họ” và xã hội vẫn tiếp tục không nhận thức được về hành vi của mình. “Đây chắc chắn không phải là những người Kitô hữu và thậm chí có thể được gọi là vô nhân đạo khi châu Âu bảo vệ biên giới của mình để không phải chia sẻ những điều vốn thuộc về tất cả mọi người và những điều mà châu Âu đã chiếm đoạt làm của riêng”, Đức TGM López Romero bày tỏ sự phẫn nộ của mình. Đức TGM López Romero cũng đã nhắc lại những lời của ĐTC Phanxicô: “Chủ nghĩa tư bản gây hại”. “Thay vì cung cấp viện trợ, chúng ta nên trả tiền cho các nguyên liệu thô mà chúng ta khai thác. Chúng tacần phải đảm bảo rằng các tập đoàn đa quốc gia phải chi trả các khoản thuế mà họ mắc nợ”. Đức TGM López Romero tin rằng châu Phi không thể được giúp đỡ với “những mẩu vụn bánh mì rới rớt, nhưng với các kế hoạch công bằng và phát triển. Chúng ta chẳng là gì nếu như không có tình yêu thương, chúng ta thậm chí còn tồi tệ hơn nếu không có công lý”.
“Những người trẻ Ma-rốc” – vị Giám chức trở lại chủ đề trước – “thì bị giam cầm trong chính đất nước của mình”. Ma-rốc đang phải cam chịu vì vị trí địa lý của nó, từ thực tế là chẳng có cách thức thực tế nào để rời khỏi đất nước. Ở phía nam là sa mạc Sahara rộng lớn, phía Tây là Đại Tây Dương, phía Đông là Algeria – và biên giới với đất nước này bị đóng cửa do chiến tranh – và ở phía Bắc là Châu Âu. “Nhiều người trẻ từ Ma-rốc đến Tây Ban Nha và hỏi, ‘Tại sao họ có thể đến đây, nhưng tôi lại không thể đến đó?”.
Vấn đề tự do tôn giáo có tồn tại ở Morocco?
Một vấn đề hoàn toàn khác, mà ĐTC Phanxicô chắc chắn sẽ phải đối mặt trong chuyến đi của mình, đó chính là tình trạng tự do tôn giáo trong nước. Với tư cách là Tổ chức thuộc Giáo Hoàng, Tổ chức Viện trợ các Giáo hội Đau khổ (CAN) đã kết luận trong Báo cáo năm 2018 về Tự do Tôn giáo trên Thế giới, theo hiến pháp của mình, Vương quốc Morocco là một quốc gia Hồi giáo có chủ quyền. Điều 3 Hiến pháp nước này nêu rõ: “Hồi giáo chính là quốc giáo, đảm bảo cho tất cả các hoạt động tín ngưỡng”. Tuy nhiên, Hiến pháp nước này cấm các đảng chính trị, nghị sĩ hoặc những sửa đổi Hiến pháp nhằm xâm phạm Hồi giáo. Nghị viện châu Âu thừa nhận rằng tự do tôn giáo được hiến định ở Ma-rốc, nhưng đồng thời cũng cho biết thêm rằng “Các Kitô hữu và đặc biệt là những người Hồi giáo cải đạo chuyển sang Kitô giáo phải đối mặt với nhiều hình thức phân biệt đối xử và không được phép đặt chân vào nhà thờ. Theo Bộ luật Hình sự Ma-rốc, việc kêu gọi tín đồ Hồi giáo bỏ đạo để theo đạo khác được thực hiện bởi những người không theo đạo Hồi, đồng nghĩa với việc “làm lay động đức tin” của người Hồi giáo, là điều bất hợp pháp. Việc phân phối các tài liệu tôn giáo phi Hồi giáo cũng bị chính phủ hạn chế.
Minh Tuệ (theo Zenit)