Thứ Tư, 2/3/2016 tôi đã mất đi một người cha, cha Mátthêu Vũ Khởi Phụng.
Sự ra đi của cha để lại cho tôi nỗi bàng hoàng, day dứt. Cha Phụng trong tôi thật là đơn sơ, một ông cụ lành thánh và gần gũi.
Cha đưa tôi đến với Bảo vệ Sự sống
Tôi đến với cha tự nhiên lắm, là một người ngoại đạo nhưng tôi yêu mến Đức Mẹ, yêu mến Chúa. Năm 2008 tôi đến giáo xứ Thái Hà vì nghe nói ở đó có biểu tình bất bạo động do một linh mục dẫn đầu. Báo chí và ti vi lên án, bôi nhọ và sỉ nhục vị linh mục ấy quá nhiều. Vì luôn phản biện với những sự việc, hiện tượng mà báo đài cộng sản đưa ra, tôi đã tới tận giáo xứ Thái Hà, và gặp Cha – một ông cụ hiền lành!
Tôi đã thấy chính quyền đàn áp anh chị em, thấy một chính quyền độc ác và tôi đã thấy một Thái Hà thân thương, một Thái Hà mạnh mẽ. Tôi đã thấy một đêm 21/9/2008 kinh hoàng, một vị linh mục già khả kính bị lưu manh, côn đồ, thanh niên tình nguyện, lực lượng dân phòng và “quần chúng tự phát” đòi giết. Lý do chỉ vì cha đã cùng các anh chị em cầu nguyện trong tinh thần bất bạo động để yêu cầu nhà cầm quyền thực thi công lý và sự thật.
Chính cộng sản họ đã đưa tôi đến với cha và Thái Hà qua truyền thông của họ. 21/9/2008 cũng là đêm cuối cùng chúng tôi được cầu nguyện bên Linh địa Đức Bà. Linh địa, sau đó đã bị san phẳng để làm vườn hoa.
Sau biến cố đó, tôi gia nhập lớp giáo lý dự tòng, đi học thì vui nhưng cũng có lúc buồn. Có buổi xúc động quá, tôi đứng khóc dưới chân Đức Mẹ, như một em bé thì bỗng có bàn tay ấm áp đặt lên vai tôi:
– Sao vậy con? Sao con khóc? Vào đây với Cha…
Cha Khởi Phụng, ngài đứng bên tôi từ lúc nào. Tôi ngoan ngoãn bước theo Ngài vào căn phòng nhỏ dưới tầng trệt. Ngài nói:
– Hai cha con mình đọc Kinh Lạy Cha và Kinh Kính Mừng nhé!
Cha và tôi cùng cất tiếng đọc kinh, tôi thấy đỡ xúc động hơn sau khi chia sẻ với cha về cuộc sống riêng và các mối tương quan trong lớp giáo lý. Tôi thấy nhẹ lòng vì được cha vỗ về an ủi và từ đó tôi nghĩ cha là cha của riêng tôi. Cha tôi!
Chúa có cách làm của Chúa, Ngài luôn dẫn đưa tôi đi theo cách của Ngài và không như tôi muốn nhưng luôn là tuyệt vời hơn cả sự mong đợi của tôi. Sau khi kết thúc lớp giáo lý dự tòng, tôi vẫn chưa được rửa tội vì nhiều lý do nhưng tôi vẫn gắn bó với các hoạt động của Giáo xứ Thái Hà.
Từ từ với những việc làm nhỏ bé của mình tôi đã trở thành giáo dân Thái Hà trước khi trở thành Kitô hữu.
Chúa đã đem đến cho tôi một ơn gọi mà với tôi nó cao quý vô cùng – Ơn gọi Bảo Vệ Sự Sống (BVSS). Vào ngày thứ Tư Lễ Tro năm 2009, tôi và mấy người bạn mang từ bệnh viện Đống Đa về nhà thờ Thái Hà ba em thai nhi bị nạo bỏ. Hôm đó, cha Phụng đã dâng Thánh lễ cầu nguyện cho các em.
Nhóm BVSS Thái Hà ra đời từ đó, cha đã thành lập nhóm và cử một linh mục trẻ linh hướng cho nhóm – cha Kim Phùng. Chúng tôi đã sát cánh bên nhau dưới sự che chở của cha và cha linh hướng, như anh em trong một gia đình.
Cha thắp lửa truyền giáo
Ngày 10/5/2009, mùa Phục Sinh, ba mẹ con tôi được chính thức gia nhập Đạo tại Cô nhi niện Thánh An, Bùi Chu – Nam Định.
Tôi chọn nơi ấy bởi vì ở đó tôi đã nhìn thấy các em cô nhi là những thiên thần nhỏ, tôi đã tìm thấy ý nghĩa cuộc sống ở nơi ấy. Ba mẹ con tôi lúc này như những con chim non lạc tổ nay đã tìm thấy được Mẹ và tổ ấm của mình. Cha đã vượt cả chặng đường dài từ Hà Nội về đây tự tay dội Nước Thanh Tẩy cho tôi.
Hôm ấy, cha tôi đã tặng tôi một món quà vô giá, câu Thánh Vịnh 22,6 “Lòng nhân hậu và tình thương Chúa ủ ấp tôi suốt cả cuộc đời”. Lời Thánh Vịnh luôn được cất lên mỗi khi tâm hồn tôi lắng xuống và nhìn lại hành trình đã qua. Tôi đã thấy Chúa ủ ấp và thương yêu tôi và tôi hiểu rằng cha đã gửi gắm tôi cho Chúa.
Giờ đây khi cách xa quê hương nửa vòng trái đất, tôi vẫn mang theo món quà ấy và đặt ở vị trí mà mỗi ngày cả nhà đều nhìn thấy được. Đó như là một lời nhắc nhớ tôi sống sao cho xứng với Tình Chúa yêu tôi.
2 năm sau khi 3 mẹ con tôi rửa tội thì 2 cháu trai (con chị gái tôi) cũng xin gia nhập Đạo. Kế đến là chị gái và anh trai tôi lần lượt trở thành con cái Chúa.
Từ chỗ cả gia đình không ủng hộ tôi đến với Chúa, tôi đã tha thiết cầu xin Chúa và rồi hạnh phúc đã mỉm cười. Chúa làm những điều thật tuyệt vời trên tôi và cả gia đình. Lúc này gia đình tôi đã được cả thảy là bảy người theo Chúa. Tôi thấy mình thật là may mắn và bắt đầu nghĩ đến ơn gọi truyền giáo, tôi đã chia sẻ với cha ước muốn của mình và cha đã rất hào hứng: “Tại sao lại không? Con can đảm lên vì ‘Ơn Chúa đủ cho con'”.
Tôi thì nghĩ đơn giản lắm, từ khi có Chúa tôi đã có bình an và hạnh phúc. Tôi vui vẻ hơn với biết bao hoạt động thiện nguyện. Cuộc đời của tôi bước sang một trang mới. Vì thế tôi muốn giới thiệu với bạn bè về một Thiên Chúa vui vẻ, Thiên Chúa luôn cười.
Vào thời gian này Chúa chúc lành cho gia đình tôi, liên tục vợ chồng tôi được làm cha mẹ đỡ đầu, khi thì là bà cụ 83 tuổi khi là em bé cô nhi bị sứt môi, khi thì chị bạn hơn tôi 9 tuổi, khi thì anh bạn bằng tuổi tôi, khi thì các bạn sinh viên… Nhưng vẫn còn đó một ước muốn mà tôi chưa thực hiện được đó là cha mẹ của tôi, cả hai đều đã bắt đầu yêu mến Chúa và có lòng Tin nhưng chưa sẵn sàng. Tôi còn nhớ những năm ấy mỗi lần tôi rước lễ thì nước mắt và Mình Thánh Chúa lại chan hoà, tôi thầm cầu nguyện xin Chúa cho tôi được rước lễ thay cho cả cha mẹ mình, tôi mong ước cha mẹ tôi được hạnh phúc như tôi.
Rồi Chúa có cách làm của Chúa, Ngài đã gửi tới cho gia đình tôi một biến cố. Vào tháng 6/2014 mẹ tôi bị sốt cao, đi khám, bác sỹ kết luận mẹ tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Ung thư đã di căn cả hai bên phổi nên chẳng thể làm gì hơn được nữa. Cả gia đình quyết định không cho mẹ tôi biết vì muốn mẹ an vui trong những ngày còn lại của cuộc đời.
Phần bố tôi, ngay khi ở trong bệnh viện hay tin mẹ tôi bị như vậy thì ông rất bình tĩnh đón nhận và nói với hai vợ chồng tôi:
– Các con hãy giúp mẹ rửa tội đi, ngay hôm nay cũng được, chính các con làm cũng được vì bố tin vào Lòng Thương Xót của Chúa. Chỉ cần có lòng khát khao thì trong ngục tù, nơi đảo hoang hay hang sâu rừng thẳm, Bí Tích cũng sẽ thành. Còn bố thì cứ để thêm một thời gian nữa đã…
Xen lẫn đau buồn, tôi thấy ngạc nhiên loé lên trong lòng một cảm giác của hy vọng! Tôi biết chưa nguy kịch đến mức phải rửa tội vội vàng cho mẹ. Tôi đã điện thoại cho Đức Tổng Giuse Ngô Quang Kiệt: “Cha ơi, con sắp mất mẹ rồi, mẹ con bị ung thư phổi giai đoạn cuối và bố con muốn mẹ con được rửa tội để được về với Chúa”.
Ngày hôm sau từ Châu Sơn – Ninh Bình, Đức Tổng đã lên Hà Nội thăm bố mẹ tôi. Ngài đã dành nhiều thời giờ trò chuyện và chia sẻ riêng với từng người và cuối cùng khi Ngài bước ra khỏi căn phòng là mang theo quyết định:
– Nga, Bình, hai con chuẩn bị ngày 29/6, kính hai Thánh Phêrô và Phao lô Tông Đồ, bố mẹ hai con sẽ cùng gia nhập đạo, hôm đó cũng là ngày kỷ niệm 15 Giám mục của cha, một món quà ý nghĩa nhất của Chúa dành cho cha trong ngày ấy.
Tôi quá bất ngờ, vì theo như dự tính, tôi chỉ nghĩ có mình mẹ rửa tội còn bố vẫn chưa sẵn sàng. Bố tôi là một nhà khoa học, ông nghiên cứu về sinh học và bảo vệ môi trường. Ông cống hiến cả cuộc đời cho khoa học và có nhiều thành công. Ông rất tin vào Đấng Tạo Hoá, nhưng đâu đó trong ông vẫn còn những điều chưa giải toả được và Đức Tổng đã giúp ông đón nhận Đức Tin với cái nhìn của một nhà khoa học.
Ông có một câu nói rất ấn tượng với tôi “Chính chủ nghĩa cộng sản đã đưa bố đến với Chúa”. Cả đời cống hiến vì khoa học chân chính, ông không cho phép bản thân thoả hiệp để tư tưởng của cộng sản áp đặt lên tư tưởng của ông, với ông đó là thứ chủ nghĩa vô thần và quái thai. Bố tôi ước muốn được cha Khởi Phụng đỡ đầu. Tôi cầu cứu cha: “Cha ơi, Chúa nhận lời
nên tuần sau bố mẹ con sẽ rửa tội tại Châu Sơn. Cha… về và… đỡ đầu cho bố mẹ con cha nhé?”. – “Cha về chứ, Nga nhờ mà!”, ngài
nói.
Và tuần sau đó, cha đã về với chúng tôi từ Sài Gòn. Lúc này tôi chưa biết ngài đã yếu và chuẩn bị sang Mỹ chữa bệnh. Đón cha tại sân bay mà tôi không tin vào mắt mình, cha gầy và xanh quá. Ngài mừng rỡ lắm, cứ hỏi mãi về bố mẹ của tôi.
29/6/2014, lễ kính hai Thánh Phêrô và Phaolô Tông Đồ, ngày Đức Tổng Giuse Ngô Quang Kiệt kỷ niệm 15 năm làm Giám Mục, Đức Tổng Giuse chủ tế, giảng Phúc Âm và rửa tội cho bố mẹ tôi. Cha Matthew đỡ đầu, cha Giuse Phạm Ngọc Oanh, giám đốc cô nhi viện Dục Anh làm chứng cho kim hôn của hai người.
Rất nhiều bạn bè của vợ chồng tôi và gia đình, bạn bè tôn giáo bạn cũng tới dự và đặc biệt còn có các thiên thần nhỏ ở cô nhi viện Dục Anh và mái ấm Thánh Tâm. Buổi lễ sốt sáng và ấm áp. Ai cũng mừng cho gia đình tôi.
Cha tặng bố tôi cuốn sách Hiện tượng con người của Linh mục Pierre Teilhard De Chardin. Cuốn sách đó sau này giúp bố tôi củng cố Đức Tin hơn rất nhiều. Sau này mỗi lần nhắc tới cha, bố tôi lại nói: “Cảm ơn các con đã đưa đến cho bố một Người Bạn Tuyệt Vời!”.
Vậy là cả nhà tôi 12 người là Kitô hữu rồi, hôm ấy tôi thì thầm với Chúa: “Chúa ơi, con ngày một yêu Ngài hơn và con xin thêm Chúa điều này, Chúa cho mẹ con được rước lễ thêm nhiều năm nữa đi. Con nài xin Chúa mà…”.
Ước nguyện dang dở
Sau lễ rửa tội cho bố mẹ tôi, cha vào Sài Gòn ngay để kịp ngày sang Mỹ chữa bệnh. Tiễn cha ra sân bay, hai cha con hẹn gặp nhau ở Mỹ. Lúc chia tay vào máy bay, tôi nắm chặt tay cha và nói:
– Cha thương yêu, con chỉ biết cúi đầu cảm tạ cha! Nếu được xin cha cho chúng con chăm sóc khi cha đi chữa bệnh và hãy cho chúng con được thảo hiếu với cha khi tuổi già. Cha đồng ý nhé?
Cha mỉm cười:
– Cha rất vui lòng!
Nụ cười ấy không bao giờ tắt trong tim tôi!
Như đã hẹn với cha, tháng 7/2014 vợ chồng chúng tôi sang Mỹ và và đến Minnesota, cha đã điện thoại cho biết cha đã ở lại Cali và không đến Minnesota. Tôi lại nghĩ sức khoẻ của cha tốt lên rồi vì cha còn nói bao giờ bố con sang Mỹ, cha muốn cùng bố con đi khắp bước Mỹ… Tôi không hề nghĩ rằng ước muốn ấy sẽ không bao giờ thành!
Tháng 8/2014 vợ chồng tôi đi hành hương Đức Mẹ Đồng Công ở Missouri. Tôi đã tạ ơn Chúa và Mẹ vì biết bao ơn lành đã tuôn đổ trên cuộc đời tôi. Cả gia đình tôi đã được trọn vẹn trong nhà Chúa, thật là chẳng còn gì hạnh phúc hơn nữa rồi. Nhưng vẫn còn đó là bệnh tình của mẹ tôi, tôi vẫn hy vọng Chúa và Đức Mẹ nhận lời tôi nài xin mà cất bệnh cho mẹ tôi.
Cả tuần lễ hành hương, ngày nào chúng tôi cũng viếng Mười Bốn Đàng Thánh Giá, mỗi Đàng là chúng tôi quỳ xuống đọc kinh và cầu nguyện cho những người thân yêu, cho các cha, các thầy, các sơ, và đặc biệt cho người mẹ bệnh tật nơi quê nhà. Tôi có cảm giác khi ấy mình giống như người đàn bà trong Phúc Âm đã lấy nước mắt rửa chân cho Chúa vậy, dù tôi biết tôi bất toàn, yếu đuối và tội lỗi nhưng tôi tin Chúa và Mẹ thương tôi. Tôi tin lời cầu nguyện của tôi sẽ được nhận lời. Mẹ tôi sẽ được Chúa cho ở lại bên cháu con.
Giữa tháng 8/2014 vợ chồng tôi quay trở về Việt Nam, chúng tôi đưa mẹ tôi đi kiểm tra lại phổi. Kết quả là các khối u biến mất cách lạ kỳ. Mẹ tôi khoẻ mạnh không còn đau lưng, tức ngực nữa. Ai có thể tưởng tượng nổi? Chỉ có thể là Chúa và Đức Mẹ đã cứu mẹ tôi. Tôi và cả gia đình không biết diễn tả sao cho hết cảm xúc lúc ấy. Cho đến lúc ấy chúng tôi mới cho mẹ biết rằng Chúa đã Phục Sinh cho mẹ và cả gia đình. Giờ thì mỗi ngày mẹ tôi đều đọc kinh cầu nguyện và tin tưởng vào Chúa. Thi thoảng có món gì đặc biệt là thành kính đặt lên biếu Đức Mẹ. Đức Tổng nói: “Đừng thay đổi thói quen của bà, hãy để bà đơn sơ như vậy đi, Chúa thông biết mọi sự”.
Cuối tháng 8/2014, để tạ ơn Chúa và Đức Mẹ chúng tôi lên đường về Châu Sơn rồi cùng gia đình Di San (các cha, các thầy, các sơ là con cái của Đức Tổng Giuse Ngô Quang Kiệt) về La Vang hành hương. Trên cả chặng đường đi, câu chuyện về phép lạ của Chúa và Đức Mẹ đã cứu mẹ tôi thường được Đức Tổng nhắc tới luôn và ngay cả việc cả gia đình tôi theo Đạo cũng là một phép lạ diệu kỳ.
Tháng 3/2015 cả gia đình tôi sang Mỹ định cư, thời gian này cha vẫn ở Mỹ. Tôi gửi rất nhiều email để chúng tôi được tới thăm ngài nhưng không thấy hồi âm. Cuối cùng, qua một người thân trong gia đình cha, tôi mới biết là cha tôi bị đột quỵ, tai biến và đang điều trị phục hồi tại một bệnh viện ở tiểu bang Minnesota.
Lần này cả gia đình đã xác định dành 3 tháng nghỉ hè để đến tiểu bang Minnesota thuê nhà và hàng ngày tôi sẽ vào bệnh viện chăm cha. Tôi cố gắng liên hệ với người thân của cha ở đây mà cũng không được trả lời.
Cứ mỗi tối đọc kinh gia đình tôi lại dành ra những giây phút riêng để xin Chúa chữa lành cho cha, xin cho tôi có một cơ hội báo hiếu cha…
Tới tháng 12/2015, mẹ đỡ đầu của tôi cho hay, cha đã bình phục, về Cali với gia đình và chuẩn bị về Việt Nam. Vậy là cha đã khoẻ lại. Tôi vẫn ước ao gặp cha nhưng không có địa chỉ để tới. Có lẽ qua việc này Chúa đã dạy tôi một bài học về lời hứa.
Tháng 2/2015 tôi được tin cha về Thái Hà đón Tết. Cha nói Ngài về để “xin lỗi” anh chị em vì đi lâu quá. Bố mẹ tôi đã tới thăm cha. Bố tôi tự tay cất một chai rượu mơ thật thơm ngon tặng cha và cha tặng bố tôi một cuốn sách, có lẽ đó là kỷ vật cuối cùng mà gia đình tôi có được của cha.
Tôi chưa một lần được chăm sóc cho cha. Ở cách xa hàng ngàn dặm tôi hướng về giáo xứ Thái Hà thân thương, nhìn những vành khăn tang trắng, tôi không thể tin rằng cha tôi đã ra đi. Bố tôi bàng hoàng nói: “Bố thật sự buồn, ở tuổi xế chiều mới có tình bạn hiểu nhau, mới thôi mà Người đã phải đi xa”.
Cha ơi, thứ lỗi cho con. Cha luôn giữ lời hứa với con mà con thì… Cha ơi, xin cho con được đặt một vành khăn lên đầu con như chính cha là Thân Phụ của con vậy.
Và con nguyện xin tình thương, lòng nhân hậu Chúa ủ ấp cha nơi Thiên Đàng.
Tạm biệt cha!
Con gái: Maria Thúy Nga